TRÁI TIM TÔI CÓ ÁNH SÁNG

Post Thumbnail
Nguyễn Thuỳ Trang

Bài viết này gửi đến chính tôi và gửi cho những trái tim đang không ngừng thổn thức với ước mơ mang tên " Du học sinh Trung Quốc".

Trước hết tôi muốn nói với bạn rằng : "Này ! Có tôi rồi đừng lo lắng nữa nhé". Tôi tin rằng trong mỗi bản thân chúng ta còn có một chúng ta mạnh mẽ khác nữa . Vì vậy hãy tin tưởng vào chính mình . Bây giờ tĩnh tâm và cùng tôi trải nghiệm những dòng tâm sự tiếp sau đây .

Ở đây, không có những vinh quang sáng chói, những sự kiêu hãnh tự hào khi chạm tới giấc mơ. Ở đây chỉ có sự vùng vẫy, hồi ức và can đảm. Có tất cả sự tiếc nuối, buồn đau và thất vọng khi không thực hiện được ước mơ "Du học Trung Quốc".

Chào mừng các bạn đã bước tới thế giới của tôi hay là thế giới của chính bạn! Bạn đã thực sự can đảm để tái hiện lại câu chuyện của mình qua dòng viết của tôi chưa?

Cuộc sống của tôi vốn bình phàm như những người khác không lý tưởng, không khát khao. Tôi căn bản không hiểu được hai từ "Ước mơ" có ý nghĩa như thế nào. Có chăng chỉ là vài dòng lý thuyết khô khan mà tôi được "Chị google" truyền đạt. Thế nhưng, từ khi biết đến tiếng Trung bầu trời mù mịt của tri thức, của con người tôi đã được ánh sáng của lý tưởng, ước mơ sưởi ấm, dẫn dắt tôi bước ra khỏi bầu trời sương mù để bộc phá bản thân.

Những bước chân chập chững đầu tiên khi bước vào thế giới tiếng Trung còn mờ mịt, vô định, khó khăn, thậm chí có bỏ cuộc. Sau bao nhiêu lần ngập ngừng với việc học tiếng Trung, tôi dường như nghe thấy: "Bầu trời mơ mộng, đầy huyền diệu này dành cho bạn, hãy vươn đôi cách tuyệt đẹp của bạn bay lượn khắp bầu trời". Bạn phải tin tưởng rằng cuộc đời luôn chờ đợi chúng ta ở chặng đường tiếp theo với sự dịu dàng, hạnh phúc và thành công.

Thời gian cứ thế mà trôi, một lúc bất chợt nào đó, tôi nhận ra mình đã tự học tiếng trung được gần 1 năm rồi. Trong gần 1 năm ấy, có nỗ lực, có hoảng loạn, có chán nản. Thậm chí bị gia đình cấm cản. Tôi nhớ như in câu nói của bố: "Tiếng Anh không tốt hơn à, tại sao mày lại lì thế, học Tiếng Trung cũng đến vô dụng là cùng". Nếu bạn từng nghe những câu nói như thế bạn có bao nhiêu đau lòng, xót xa? Lý tưởng mà bạn bỏ công sức, tâm trí, mồ hôi và cả nước mắt lại bị coi thường, không công nhận dù chỉ bằng nửa ánh nhìn, nửa suy nghĩ. Tôi tự dặn bản thân đừng bao giờ lạc mất đi lý tưởng ban đầu . Chỉ cần có ước mơ chúng ta sẽ vượt qua được rào cản , mọi đồn đoán , mọi lời nói cay độc, lạnh lùng của người khác. Dùng tình yêu mà kêu gọi mà cảm thán . Tôi rất thích một đoạn văn và tôi muốn gửi nó đến bạn - một tâm hồn như tôi: " Người mà trong tim ngập tràn ánh sáng , thế giới của họ rộng lớn vô cùng . Đã xuất phát nhất định phải đi tới cùng " .

Giống như chú đom đóm nhỏ trong đêm lặng lẽ phát ra ánh sáng . Tôi cũng trong mù mịt mà phát sáng như vậy. Sau 8 tháng tự học tôi đã thi đậu HSK4 , tuy thành tích còn kém nhưng tôi đã thành công khẳng định với gia đình với những người xung quanh rằng lựa chọn học tiếng Trung của tôi chưa bao giờ sai lầm , tôi tự hoà về tiếng Trung và cả bản thân tôi nữa. Tôi hy vọng bạn cũng thế , đầm dự học cảm , dám đương đầu , dám chịu đựng , dám nhẫn nhục và dám vượt qua . Tôi tin ở bạn , bạn đã rất tuyệt vời , đừng chần chừ để thanh xuân bạn trôi qua nữa . Bước chân lên nào , hành trình kiến tạo tương lai của bạn vẫn còn ở phía trước.

Trong quãng thời gian đi tìm phương hướng cho mình, tôi đã đặt ra cho mình mục tiêu đó là " Du học Trung Quốc" . Đó chính là động lực lớn nhất đối với tôi , khi buồn bực đến rơi nước mắt , tôi tự dặn bản thân " ước mơ đang còn ở phía trước , đất nước Trung Quốc tươi đẹp vẫn đang vẫy gọi, rất gần , rất gần..... Sẽ sớm thôi " . Có những lần vừa khóc vừa nắn nót từng dòng tiếng Trung ,vừa nghĩ đến những khó khăn ,vừa nghĩ đến ước mơ từng giọt nước mắt lại rơi dày trang giấy, nhoè đi nét chữ. Tuổi trẻ, đối với một cô bé 17 tuổi như tôi , ước mơ được coi như cả một thanh xuân , nó nhiệt huyết và cuộn trào chưa bao giờ ngơi nghỉ. Cho tới đầu năm lớp 12 , sau 2 năm nuôi nấng giấc mơ du học , lần đầu tiên tôi bày tỏ với bố mẹ ước muốn của mình . Nhưng cũng giống như " dấu chấm " hững hờ , lạnh lùng giữa một dòng thơ . Trước ý kiến của tôi bố mẹ chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe mà đơn giản chỉ là hời hợt hoặc trêu đùa : " Mày sang Trung mà lấy chồng à ? " . Bố mẹ đã vô tình chạm vào lòng tự tôn của tôi . Đối với tôi đó là một chuyện trọng đại thì với bố mẹ nó chẳng đáng để suy nghĩ . Ngày đêm tôi luôn chìm trong một giấc mộng - giấc mộng du học.... Tôi thì ra thực sự đơn thuần và ngây ngô đến thế. Tâm hồn thiếu nữ ấy thậm chí còn tưởng tượng ra khung cảnh bản thân đậu học bổng. Tôi tưởng tượng đến lúc mình lên máy bay , lúc tới trường , lúc cùng thầy cô bạn bè giới thiệu về Việt Nam. Lúc mà tôi được đứng ngắm nhìn thành phố mà tôi sẽ học tập và sinh sống . Ánh mắt ấy , cảm giác ấy hạnh phúc biết bao! . Nhưng hiện thực vốn không dịu dàng với những giấc mộng của chúng ta. Câu nói " Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn " thực sự đã cho tôi một cú tát thật đau . Tôi tự trách bản thân , rồi lâm vào khủng hoảng tinh thần. Tôi còn trách bố mẹ không hiểu tôi , tôi trách số phận trêu đùa mình đến thế. Tôi ghen tị và thèm muốn giống như các bạn có ước mơ và được gia đình ủng hộ thực hiện . Nhưng sau đó rất nhanh tôi đã lấy lại được tinh thần  , tôi tự nói với bản thân " vẫn còn thời gian , mình có thể chứng minh cho bố mẹ rằng mình có thể " . Và rồi tôi đậu một học bổng nhỏ ở Đại học Nam Khai , chương trình học online ngành Hán ngữ. Tôi cứ nghĩ sau khi học Nam Khai bố mẹ sẽ hiểu tôi thực sự có năng lực tự xin học bổng và có thể theo đuổi con đường du học .

Gần hết năm lớp 12 , mùa apply học bổng lại tới . Tôi lại một lần nữa dũng cảm bày tỏ với bố mẹ việc tôi muốn đi du học Trung Quốc. Thật không ngờ bây giờ bố mẹ tôi đồng ý rồi. Bạn biết không cảm giác ấy như một đưa trẻ được cho một cây kẹo ngọt yêu thích. Tôi thực sự hạnh phúc , tôi biết rằng ước mơ của tôi đã chỉ cách tôi 1 bước nữa thôi . Tôi bắt đầu bận bịu dịch thuật , chuẩn bị giấy tờ , thậm chí hộ chiếu đã làm xong xuôi và đã lên hệ thống bắt đầu apply . Nhưng bi kịch vẫn như vậy , chẳng hẹn mà đến. Bố mẹ lại một lần nữa nói " KHÔNG " với ước mơ của tôi chỉ vì " Covid-19" . Thậm chí có lần bố nói : " mày mà đi du học thì đừng về cái nhà này nữa " . Bạn nói , tôi có thể tự đi ư? Phải ! Học bổng là miễn phí tất cả chi phí . Vậy những khoản chi tiêu cần thiết thì lúc chuẩn bị đi cho đến lúc mới sang trường đối với tôi- một cô bé 17 tuổi thì là cả một vấn đề. Hơn thế , một cô bé đi xa , tới một thành phố xa lạ , không người thân thích , tôi cần sự quan tâm hỏi han từ gia đình chứ không phải nghĩ đến gia đình là áp lực là ân đoạn nghĩa tuyệt. Tôi đã từng vui vẻ như thế nào từ chính câu đồng ý của bố mẹ , đến cuối cùng bố mẹ cũng chính là người tạt cho tôi một gáo nước lạnh . Tôi biết trong suy nghĩ của bố mẹ vốn nghĩ là tốt cho tôi, nhưng tự hỏi đã bao giờ bố mẹ đứng trên khía cạnh của tôi để nhìn thấy cái đam mê và nhiệt huyết của tôi hay chưa . Một bước cuối cùng trong hành trình du học của yôi từ đó xa tới nỗi không nhìn thấy đích . Tôi trách bản thân vô dụng , bất lực trước khó khăn , tôi thù bản thân mình yếu đuối và hèn nhát . Tôi hoàn toàn sụp đổ đến nỗi nhắc đến hai từ " du học " là tôi không kiềm nổi nước mắt , tôi ghen tị với những bạn đã đậu được học bổng . Tôi nghĩ " ước mơ " đới với tôi mà nói từ giây phút đó khoogn chỉ đơn thuần là " ước mơ" mà nó đã hoá thành " chấp niệm" .

Sống trong tuyệt vọng , tôi dần dần học được cách đứng dậy . Vùng vẫy trong hới tiếc thứ bạn phải học được là dũng cảm tiến lên phía trước . Hiện tại tôi vừa chính thức trở thành một sinh viên Đại học Quốc gia Hà Nội. Mặc dù đã bước chân lên chặng đường mới nhưng tôi bao giờ quên đi ước nguyện ban đầu . Ước nguyện mà tôi đã dùng 3 năm cấp 3 để theo đuổi , để vun đắp . Tôi nguyện đem 4 năm đại học tiếp theo tiếp tục cố gắng , tiếp tục kiên trì , tiếp tục theo đuổi ánh sáng mà trái tim tôi khát khao - " DU HỌC TRUNG QUỐC " .

Dù con đường của tôi ,của chúng ta không thuận lợi thậm chí là may mắn như các bạn khác . Nhưng chúng ta vẫn có một dòng máu nóng , một khát khao , một ước mơ chưa bao giờ vỡ vụn . Cuộc đời của tôi hay của các bạn vẫn còn diễn ra ở phía trước . Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại hay bỏ cuộc , bạn cũng vậy. Bỏ qua hết những hoang mang ,  nhịp đập trái tim được bao bọc bởi ánh sáng vang dội. Tôi biết mỗi con đường theo đuổi ước mơ , định sẵn sẽ không bình phàm . Đối với tôi mà nói , nó cũng không bình phàm . Vì vậy , tôi hy vọng bản thân trong tương lai có thể kiên cường hơn để đối mặt với những thăng trầm của cuộc sống . Vì chiếu sáng ước mơ trong tim chính mình mà không ngừng đột phá bản thân . Gửi tới bạn , người bắt đầu có ước mơ du học , người đang nỗ lực thực hiện ước mơ ấy , hay những người đã bỏ lỡ cơ hội . Chúng ta chính là ánh sáng của chính mình , mong bạn mạnh mẽ , bứt phá và nhiệt huyết với giấc mơ của mình. Hy vọng trên chặng đường tiếp theo bạn vẫn kiên định với giấc mơ ban đầu. " Lời thề khiến trái tim ta  trẻ mãi , mang giấc mơ đi thám hiểm tương lai . Nguyện tôi, nguyện bạn dám nhìn thẳng vào lý tưởng của bản thân

Nếu một ngày mệt mỏi quá , hãy thử hỏi : "giấc mơ năm ấy....Cháy bỏng tới nhường nào." Tôi sẽ thực hiện giấc mơ du học của mình , bạn cũng vậy - những kẻ trái tim có ánh sáng !!!