Trung Quốc và Tình Yêu

Post Thumbnail
Nguyễn Thuỳ Trang

从前初识这世间万般流连看着天边似在眼前

Thuở trước khi mới biết thế giới này có bao nhiêu lưu luyến, chân trời như mở rộng trước mắt

也甘愿赴汤蹈火去走它一遍

Bèn nguyện ý vượt sông vượt biển mà tiến tới

                                                                                                                                         (起风了 - 吴青峰)

Núi non của Hoa Sơn, sông nước của Giang Nam, kinh kịch của Bắc Kinh hay cổ trấn của một vùng Chiết Giang rộng lớn tôi đều chưa được đi qua. Cũng đã nhiều lần, tôi khát khao được đến Trung Quốc, được ăn món lẩu Trùng Khánh hay tôm Long Tỉnh mà vua Càn Long từng tấm tắc khen ngon.

Trung Quốc đối với một cô gái vừa bước sang tuổi 20 như tôi mà nói vừa xa lạ vừa hấp dẫn, vừa choáng ngợp vừa lo sợ. 2 năm trước, khi biết đến “du học Trung Quốc” , cũng vừa hay xem được video truyền cảm hứng du học của bạn youtuber Dương Tuyết Hoa, trong tôi đã tràn ngập hy vọng một ngày được đặt chân đến vùng đất ấy.

Và cũng từ thời điểm ấy, ước mơ du học Trung Quốc của cô gái 20 tuổi bắt đầu…

Từ những việc đầu tiên là đăng ký khóa học tiếng Trung, ngày ngày luyện viết, tập đọc, tranh thủ thời gian vừa học tiếng Hán vừa học các môn chuyên ngành. Hầu như mỗi bài viết chia sẻ kinh nghiệm xin Học bổng Trung Quốc tôi đều lưu lại, đọc lại, viết lại ý chính. Cũng hầu như các bình luận, các bài viết chia sẻ về cuộc sống du học ở nơi đất khách cho các em của chị Kim Liên, chị Phạm Thảo, anh Lộc Đàn…tôi đều đọc đi đọc lại. Và cũng từ đó, ước mơ đi Trung Quốc du học càng trở nên mãnh liệt.

úa trình học tiếng Trung Quốc tuy không quá vất vả nhưng lại rất dễ nản lòng, hán tự khó nhớ, phát âm không chuẩn và bài tập thì nhiều không kể hết. Với một cô gái sinh viên đã vào học môn chuyên ngành như tôi thì lại càng khó khăn, vì vừa học vừa làm thêm, vừa học tiếng nên thời gian dành cho bản thân dường như không có. Cùng với đó, bao nhiêu suy nghĩ, phân vân về ngành học tiếp lên Thạc sĩ, sẽ xin học bổng như thế nào, về nỗi lo sợ khi một mình đến nơi xa xôi không người thân và sự bối rối khi phải đưa ra lựa chọn trước những ngã rẽ trong cuộc sống thực tại không ngừng cuốn lấy tôi, khiến tôi mệt mỏi. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng trên con đường mình đã chọn, hy vọng một ngày không xa, ước mơ sẽ trở thành hiện thực.

Mỗi lần tìm hiểu được một ngôi trường thích hợp, tôi háo hức tìm hiểu về trường, về kí túc xá, về cảnh quan, về các địa danh của thành phố ấy, hứng khởi giống như vừa tìm kiếm được một vùng đất mới, tôi ngồi hàng giờ bên chiếc máy tính, mở hàng chục tab tìm kiếm những điều liên quan về ngôi trường ấy, hỏi thăm anh chị Việt Nam ở thành phố đó sống như thế nào, cuộc sống ra sao, có phải rất vui vẻ và mãn nguyện hay không?

Mỗi một ngôi trường như mở ra một cách cổng mới, tôi hy vọng mình có thể bước vào, được tiếp xúc với thầy cô giáo Trung Quốc, bạn bè Trung Quốc, cảm nhận được nhịp sống và hơi thở của thành phố ấy. Trong biển học mênh mông, tôi cố gắng tìm ra điểm đến của bản thân mình. Cuộc sống với ước mơ du học cứ thế tiếp diễn, bản thân tôi cũng không có suy nghĩ sẽ dừng lại trên con đường tiến tới ước mơ của mình. Mặc dù từ năm 2020 đến nay, dịch bệnh càng thêm căng thẳng, trên thế giới có quá nhiều người ra đi và không thể trở về được nữa. Chính vì vậy, gia đình, người thân, bạn bè không một ai ủng hộ tôi đến Trung Quốc trong thời điểm này. Thế nhưng, bản thân tôi tin rằng mình sẽ dũng cảm, tự tin đối mặt với các thách thức ấy.

Tuổi trẻ, năm tháng là quá trình cho sự trưởng thành thực sự. Giống như Tằng Khải đã viết trong cuốn “Mong bạn trải qua giông bão, quay về vẫn là thiếu niên” rằng: “Ai cũng có một thời tuổi trẻ, cái thời ngây ngô dùng sinh mệnh để đo độ dài của thời gian, viết nên những câu chuyện của riêng mình.”

Và sau khi đọc hết được nỗi lòng của một con người bị mơ ước và kỳ vọng, xáo động và bất an chi phối, một tuổi trẻ ở nơi đất khách quê người tìm kiếm tri thức trong biển học mênh mông, một bóng dáng của kiến thức và sự hiểu biết râu rộng ấy cũng đã chi phối thật mạnh mẽ tôi – một cô gái mới chớm 20 tuổi. Tôi của khi ấy cũng như Tằng Khải, ngưỡng vọng tình yêu, muốn kiếm tìm chân lý, theo đuổi tự do và mơ ước về nơi đất khách, muốn được lang bạt, rong ruổi ở một chân trời mới.

Tôi mơ ước mình có thể đến được vùng đất Trung Quốc xinh đẹp, thử qua một điệu múa của trấn nhỏ Giang Nam, tự do đi qua cung điện Cố Cung, ngắm nhìn Hồng Nhai Động về đêm lung linh huyền ảo.

Có lẽ, tình yêu Trung Quốc, ước mơ du học Trung Quốc trong tôi đã quá lớn. Tôi, nhất định phải đến nơi đó, nhất định phải ngồi trên giảng đường, trải qua những năm tháng tươi đẹp của cuộc đời mình.