Hầu như không ai không biết Cố Cung, nhất là với những ai lần đầu đến thăm Bắc Kinh, việc đầu tiên là phải đến Cố cung và quảng trường Thiên An Môn. Tuy nhiên, Trung Quốc không phải chỉ có một Cố cung ở Bắc Kinh mà có tới năm Cố cung, bạn có biết Cố cung nào không? Hôm nay hãy cùng Riba khám phá về cố cung Trung Quốc nhé!
Mọi người đều rất quen thuộc với Cố cung ở Bắc Kinh, bây giờ nó còn được gọi là Bảo tàng Cố Cung, trước đây được gọi là Tử Cấm Thành. Cố cung ở Bắc Kinh là quần thể công trình kiến trúc cổ bằng gỗ hoàn chỉnh và lớn nhất thế giới. Việc xây dựng Cố cung ở Bắc Kinh được bắt đầu bởi Minh Thành Tổ của nhà Minh vào năm Vĩnh Lạc thứ 4 (năm 1406). Cố Cung ở Bắc kinh được được xây dựng dựa trên Cố cung Nam Kinh và được hoàn thiện vào năm Vĩnh Lạc thứ mười tám (năm 1420).
Cố Cung Bắc Kinh có diện tích 720.000 mét vuông, với diện tích xây dựng khoảng 150.000 mét vuông. Tử Cấm Thành là cung điện của triều đại nhà Minh và nhà Thanh ở Trung Quốc, vào ngày 29 tháng 11 năm 1924, hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh, Phổ Nghi, đã bị đuổi khỏi cung bởi Phùng Ngọc Tường, và Cố cung ở Bắc Kinh chính thức trở thành Bảo tàng Quốc gia.
Cố cung đã được sử dụng như một cung điện trong 503 năm. Trong suốt 503 năm này, có tổng cộng 25 vị hoàng đế sống trong Cố cung, 14 vị hoàng đế của nhà Minh (Vĩnh Lạc, Hồng Hy, Tuyên Đức, Chính Thống, Cảnh Thái, Thành Hóa, Hoàng Trị, Chính Đức, Gia Tĩnh, Long Khánh, Vạn Lịch, Thái Xương, Thiên Khải, Sùng Trinh); Mười vị hoàng đế của nhà Thanh (Thuận Chi, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh, Đạo Quang, Hàm Phong, Đồng Trị, Quang Tự, Tuyên Thống). Tổng cộng có 24 vị hoàng đế. Vậy tại sao lại nói có 25 người?
Trên thực tế, vào cuối triều đại nhà Minh và đầu triều đại nhà Thanh, có một vị hoàng đế khác là Lý Sấm Vương, Lý Tự Thành. Vào tháng giêng năm 1644, Lý Tự Thành, người từng xưng đế ở Tây An, đã đánh chiếm Bắc Kinh và chuyển vào Cố cung, trong thời kỳ này, ông là Đại Thuận Vĩnh Xương hoàng đế và cai trị Bắc Kinh trong một tháng mười một ngày. Trên phương diện chính trị, ông được nhiều tỉnh ở Trung Quốc đại lục công nhận là hoàng đế. Tháng 4 cùng năm, ông từ bỏ Bắc Kinh và rút về Tây An.
Các công trình trong Cố cung ở Bắc Kinh được chia làm hai phần: ngoại triều và nội đình: ngoại triều lấy ba điện lớn làm trung tâm là điện Thượng, điện Trung Hoà và điện Bảo Hòa, là nơi triều đình tổ chức các nghi lễ lớn. Trung tâm nội đình Kiền Thanh cung, Giao Thái điện và Khôn Trữ cung, đây là những cung điện chính nơi hoàng đế và hoàng hậu sinh sống.
Cố đô ở Bắc Kinh được biết đến là nơi đứng đầu trong 5 cung điện lớn của thế giới (Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh, Versailles ở Pháp, Cung điện Buckingham ở Vương quốc Anh, Nhà Trắng ở Hoa Kỳ và Điện Kremlin ở Nga), là điểm thu hút khách du lịch cấp AAAAA quốc gia. Nơi đây đã được liệt kê là di sản văn hóa thế giới vào năm 1987.
Cố cung Nam Kinh, còn được gọi là Minh Cung và Cấm Tử Thành Nam Kinh. Thời gian xây dựng kéo dài hơn 20 năm với diện tích hơn 1,0125 triệu mét vuông, đây là quần thể cung điện lớn nhất thế giới thời trung cổ và được mệnh danh là “Cung điện đầu tiên trên thế giới”. Cố cung Nam Kinh là bản mẫu của kiến trúc chính thức nhà Minh và là phiên bản gốc của Cố cung ở Bắc Kinh.
Cố cung Nam Kinh là cung điện của ba triều đại vào đầu thời nhà Minh, đó là Thái cao tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương, hoàng đế thứ hai của nhà Minh, Minh Huệ Đế, và Thành Tổ Chu Lệ - hoàng đế thứ ba của nhà Minh, kéo dài 54 năm. Cho đến năm Minh Vĩnh Lạc thứ 19 (1421), Minh Thành Tổ Chu Lệ dời đô đến Bắc Kinh và Nam Trực Lệ được thành lập ở Nam Kinh, nơi vẫn được hoàng tộc và các trọng thần đóng giữ.
Cố cung Thẩm Dương là một trong hai quần thể cung điện còn sót lại ở Trung Quốc, còn được gọi là Hoàng cung Thịnh Kinh, tọa lạc tại trung tâm Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, là cung điện vào đầu triều đại nhà Thanh. Cố cung Thẩm Dương được xây dựng vào năm 1625 trong thời kỳ Nỗ Nhĩ Cáp Xích và hoàn thành vào năm 1636 trong thời kỳ Hoàng Thái Cực.
Sau khi nhà Thanh dời đô về Bắc Kinh, Cố cung Thẩm Dương được gọi là "Kinh đô thứ hai" (陪都宫殿) và "Cố đô được lưu lại"(留都宫殿). Sau này nó được gọi là Cố cung Thẩm Dương. Sau khi được tái thiết và xây dựng thêm vào thời Khang Hy và Càn Long, Cố cung Thẩm Dương có hơn 100 cung điện, hơn 500 tòa nhà, có diện tích 60.000 mét vuông.
Có ba vị hoàng đế sống trong Cố cung Thẩm Dương, đó là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích - Hoàng Thái Cực (cũng là ông nội của Khang Hy), và người cuối cùng là Hoàng đế Thuận Chi (cũng là cha của Khang Hy).
Hoàng Thái Chí lập nên nhà Thanh ở Thẩm Dương, cuối cùng vào năm 1644 dời đô từ Thẩm Dương đến Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh, đó chính là Thuận Trị hoàng đế Phúc Lâm. Phúc Lâm trở thành hoàng đế khi mới 6 tuổi, khi tiến vào Bắc Kinh cũng chỉ là một cậu thiếu niên hơn 10 tuổi, vì vậy, phần lớn việc triều chính do thúc phụ Nhiếp Chính Vương và Duệ Thân Vương Đa Nhĩ Cổn phò tá.
Năm 1961, Quốc Vụ Viện chỉ định Cố cung Thẩm Dương là đơn vị bảo vệ di tích văn hóa trọng điểm quốc gia đầu tiên; vào ngày 1 tháng 7 năm 2004, cuộc họp lần thứ 28 của Ủy ban Di sản Thế giới tổ chức tại Tô Châu, Trung Quốc đã phê duyệt Cung điện Thẩm Dương là dự án mở rộng di sản văn hóa của các cung điện triều Minh và Thanh. Được đưa vào "Danh sách Di sản Thế giới".
Xem thêm: THĂM QUAN THÀNH PHỐ THẨM DƯƠNG TRUNG QUỐC
Bảo tàng Cung điện Đài Bắc hay còn gọi là Cố cung Đài bắc và Bảo tàng Trung Sơn là một bảo tàng tổng hợp có quy mô lớn ở Trung Quốc và là một trong ba bảo tàng lớn ở Trung Quốc, đây cũng là một bảo tàng quan trọng cho việc nghiên cứu lịch sử nghệ thuật cổ đại của Trung Quốc và Hán tự, đây là bảo tàng lớn nhất ở Đài Loan.
Cố cung Đài Bắc được xây dựng vào năm 1962 và hoàn thành vào mùa hè năm 1965. Có tổng diện tích khoảng 16 ha, Cố cung Đài Bắc là sự mô phỏng các tòa nhà kiểu cung điện truyền thống của Trung Quốc.
Tiền để cho việc xây dựng Cố cung Đài Loan là sự kiện Nhật Bản phát động sự biến ngày 18 tháng 9 và chiếm đóng Đông Bắc. Bảo tàng Cung điện Quốc gia đã lựa chọn những di tích văn hóa quan trọng để di chuyển về phía Nam vào đêm trước của Cuộc kháng chiến chống Nhật. Sau khi thành lập Trung Hoa Mới vào năm 1949, hầu hết các di tích văn hóa lại chuyển về Bắc Kinh.
Một số di tích văn hóa từ Hà Nam và các di tích văn hóa bị cướp phá do Nhật Bản trả lại đã được thu thập bởi bảo tàng đầu tiên ở Đài Bắc vào thời điểm đó là "Bảo tàng Di tích Văn hóa".
Sau đó, tất cả các bộ sưu tập này được chuyển đến Bảo tàng Cung điện Đài Bắc mới được xây dựng để kỷ niệm sinh nhật một trăm năm của Tiến sĩ Tôn Trung Sơn. Mang tên Bảo tàng Trung Sơn. Năm 1969, "Các biện pháp thu thập các bộ sưu tập của Bảo tàng Cung điện Quốc gia" được xây dựng và một hành động nhằm tăng các bộ sưu tập đã được đưa ra ở Đài Loan. Thêm vào đó, nhiều di tích văn hóa đã được bổ sung.
Bảo tàng Cung điện Quốc gia ở Đài Bắc chứa các bộ sưu tập từ Văn phòng chuẩn bị của Bảo tàng Trung tâm Quốc gia Nam Kinh, Bảo tàng Cung điện Bắc Kinh Quốc gia và Thư viện Quốc gia Bắc Kinh từ Cố cung ở Bắc Kinh, Cố cung ở Thẩm Dương, Khu nghỉ dưỡng trên núi, Cung điện Mùa hè, Vườn Tịnh Nghi và Đại học Hoàng gia.
Tất cả đồ đồng thời nhà Thương và nhà Chu, đồ gốm sứ, đồ gốm sứ, tài liệu cổ và các bức tranh của các triều đại trước đây đều là những bảo vật quý hiếm. Phòng triển lãm thay đổi các vật trưng bày ba tháng một lần. Tính đến cuối năm 2014, có hơn 696.000 di tích văn hóa trong bộ sưu tập.
Cung điện nhà Minh và nhà Thanh nằm ở thành phố Đông Dương, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, đây cũng là thành phố điện ảnh và truyền hình Hoành Điếm, nơi các bộ phim và phim truyền hình được quay.
Cung điện nhà Minh và nhà Thanh được xây dựng vào năm 1998 và hoàn thành vào năm 2006. Nó được xây dựng theo tỷ lệ 1: 1 như Cố cung ở Bắc Kinh, là đỉnh cao của Điện ảnh và Truyền hình Hoành Điếm, có diện tích 1.500 mẫu Anh, vốn đầu tư 800 triệu nhân dân tệ, hiện là phim trường truyền hình và điện ảnh lớn nhất tại Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Hoành Điếm.
Sự giống nhau giữa nơi này và Cố cung ở Bắc Kinh rất ấn tượng. Các tòa nhà đơn lẻ đều phỏng chế theo tỷ lệ 1: 1. Chỉ có Thiên An Môn là nhỏ hơn 20%. Tên cũng sử dụng như thời kì nhà Minh và nhà Thanh như Thừa Thiên Môn, Đại Minh Môn, Ngọ Môn và Thái Hòa Môn, Kiền Thanh cung là điểm cuối cùng.
Cung điện nhà Minh và nhà Thanh tham khảo kỹ thuật kiến trúc cung đình của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, mô phỏng hệ thống lễ nghi của nhà Đường, nhà Tống, nhà Nguyên với các phương pháp xây dựng độc đáo của thành phố điện ảnh và truyền hình, và kết hợp các phong cách kiến trúc của Trung Hoa Dân Quốc. Bốn chuỗi kiến trúc chính gồm Kinh thành, Lâm viên Hoàng Gia, Nha môn Vương Phủ và phố nhỏ cho người dân sinh sống đã tái hiện chân thực các dinh thự, cửa hàng, chợ và cung điện chính thức của Diên Kinh trong nhiều thời kỳ lịch sử.
Kể từ khi Cung điện nhà Minh và nhà Thanh được xây dựng làm cơ sở cho thành phố điện ảnh và truyền hình, đương nhiên không có hoàng đế nào từng sống ở đó. Tuy nhiên, nhiều hoàng đế (diễn viên) đã diễn ở đây. Hơn 100 bộ phim bom tấn như “Thiên Hạ Vô Song”, “Lộc Đỉnh Ký”,… đã được quay ở đây. Phim truyền hình cung đấu ngày nay đang rất nổi và rất nhiều bộ phim truyền hình nổi tiếng được quay trong Cung điện của nhà Minh và nhà Thanh, như “Cung tỏa tâm ngọc”, “Chân Hoàn truyện”, “Bộ Bộ Kinh Tâm”, “Cung tỏa Châu Liêm”,…